Disneyland 1972 Love the old s
Logo


ĐĂNG KÝ TÊN MIỀN VÀ WEB SITE GIÁ RẺ  


DIỄN ĐÀN THOIGIAN.MOBIE.IN

DOWNLOAD PHẦN MỀM ĐỌC TRUYỆN ONLINE TẠI ĐÂY 


* Admintrator Cậu bạn lớp bên hay ho ra phết. Cậu ta mặc sơ mi trắng, tóc tai bồng bềnh, sneakers đen và nụ cười tươi rói giúp đỡ tất cả những người cần được giúp. Nhưng như thế thì chưa đủ để Vân Trang để ý cậu thêm một tẹo so với những người khác đâu. Chẳng là lớp của bà chị Quạu Cọ cần quay phim ngắn, chị sống chết đòi Vân Trang làm nữ chính. Quạu Cọ nháy mắt, nghe nè, sẽ cực vui cho coi. Và tình cờ làm sao, bạn nam chính lại là cậu bạn lớp bên dễ thương cực kì ấy.




Cậu bạn ấy đủ tử tế để ôn thoại cùng Vân Trang hoài. Mỗi lần quay hỏng vì cô nàng ngơ ngơ quên phân cảnh, cậu ấy cũng chẳng có chút bực mình gì mà cười xòa động viên. Những rung rinh bởi cậu ấy là vì một chuyện khác.

Vân Trang thích tiếng Nhật, nó dịu dàng và màu sắc. Hôm ấy là một ngày nắng đẹp ơi là đẹp. Trang đang đọc đến từ Komorebi, có nghĩa là "những tia nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá" thì thấy phía bên kia đường cậu bạn lớp bên đang lúi húi cúi xuống buộc dây giày. Khi cậu ấy ngẩng lên vừa đúng lúc những tán lá phủi một lớp nắng vàng tươi xuống dưới. Nắng làm nhòa cà màu áo trắng tinh cậu mặc, ngã sóng soài thành từng giọt xuống nền đất bên cạnh. Hình như có sợi nào đó tinh nghịch "thám thính" cỏ sang phía bên này đường, vừa khẽ đọng lại trong nơi sâu thẳm của Vân Trang.



"Thế là thích luôn há?" Tóc Rêu trợn tròn.

"Thì đó, có sến một tẹo nhưng dzời ơi thế là đủ dễ thương để thích rồi mà!" Trang phản kháng.

Từ cái ngày hôm ấy, cậu bạn lớp bên được cô nàng mặc định tên Giọt Nắng. Nói chung Giọt Nắng ấy à, cậu ấy dễ thương vô cùng.

Chẳng bù cho Khó Tính.

Khó Tính là bạn Qụau Cọ, Khó Tính cũng là thầy dạy guitar bất đắc dĩ của Vân Trang khi mà cô bạn sống chết đòi đi học đàn vì lỡ thương thầm mến trộm em đàn hồng đáng yêu kinh khủng.

Khó Tính quả nhiên hợp với cái tên đó. Anh không nói mấy lời thừa thãi, thích giao bài tập khó, cái mặt lạnh tanh chẳng mấy khi cười và sẽ chẳng đời nào ăn mặc chỉn chu được như Giọt Nắng. Ở lớp, ai cũng phấn đấu vì mục tiêu của mình, dĩ nhiên Vân Trang cũng không thể nào thoát ra khỏi khuôn khổ. Nhưng khỗ nỗi những ngón tay thì chẳng bao giờ chịu nghe lời cả, chúng chệch choạc, yếu ớt, và đè lên nhau khiến những các nốt nhạc vang lên khó nghe.

"Em phải là thánh hậu đậu mất rồi, một mình không sao, đừng kéo chậm tiến độ của cả lớp."

Nếu là Giọt Nắng, chắc chắn cậu sẽ không làm cô buồn như thế. Vân Trang nghĩ thầm.

Giọt Nắng quá nhiên y xì như những gì Vân Trang đinh ninh. Thấy cái mặt ỉu xìu như ngấm nước đó, cậu chỉ cười xòa rồi kéo cô bạn đi mua một cốc trà sữa thật bự của Chevi, có con thỏ kẹo bông bên trên yêu không tả. Những sợi kẹo bông mềm mềm, trắng tinh tươm làm ít nhiều phần dỗi hờn thế giới trong cô bạn tan mất. Khi băng qua đường lớn vào đúng giờ tan tầm, cô bé khẽ le lưỡi lùi lại một tẹo trước làn xe cộ chẳng ai nhường ai cứ phi vèo vèo. Thế rồi giữa cái tiết trời mùa Xuân nhưng vẫn lạnh ơi là lạnh đó, bạn nam kế bên khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ hơn nhét vào túi áo của cậu rồi bước đi thật chậm. Chuyện cây đàn, chuyện mấy tên khó tính, chuyện trường lớp, bất kể chuyện gì trên thế gian cũng chẳng cái nào còn quan trọng nữa.

Hai bạn trẻ cứ giữ nguyên trạng thái như vậy dù đã băng qua con đường kia rồi, cho đến khi Vân Trang đi chậm hơn vì mải nhìn theo chiếc xích đu ở công viên nhỏ. Nó nằm ở đấy lâu lắm rồi, từ khi Trang còn là một cô nhóc bé xíu cùng đám bạn trong khu. Rồi cô bạn lớn lên và chẳng bao giờ còn thú vui đi bộ để ngắm nhìn mọi thứ nữa. Xích đu ngủ yên giống một nàng công chúa cứ chờ hoài mà chẳng có hoàng tử nào đến đánh thức cả. Giọt Nắng khẽ liếc nhìn, cả đoạn đường cậu ấy chẳng nói thêm gì cả như thể đang suy nghĩ điều gì vô cùng hệ trọng.

Sáng hôm sau khi mặt trời còn đang dụi mắt, Giọt Nắng có cuộc ghé thăm đầy bất ngờ trước ngôi nhà với cây hoa giấy lớn của Vân Trang. Cậu ấy chỉ cười rạng rỡ và nói nhanh quả quyết, nào, đi theo tớ đi.

"Chúng mình sẽ cùng nhau chơi xích đu."

Tuy nhiên lời hẹn chẳng thực hiện được, vì ngay khi vừa mới rẽ qua con đường nhỏ thứ nhất trời đã vội vàng đổ mưa. Mưa chẳng lớn, cá là lát nữa khi cả thành phố thức dậy sẽ chỉ còn đọng lại vài vũng nước nhỏ. Nhưng thế cũng đủ cho hai kẻ vô tư lạnh cóng người rồi.

Giọt Nắng dắt tay Vân Trang chạy dưới những hàng cây sũng nước, mặt cậu ấy lạnh nhưng bàn tay vẫn ấm đến lạ lùng. Họ cùng nhau chạy qua những điều ngọt ngào của tuổi trẻ, dưới cơn mưa mà ai cũng tắm mình trong đó một lần trong đời. Nhưng những rung động đầu tiên ấy buồn thay sẽ chẳng thể theo ta mãi được.

Cuối năm lớp Mười Một, khi những người xung quanh dành chút thời gian thong thả nghỉ dài hơi trước khi lao vào đợt ôn thi điên cuồng quan trọng nhất, Vân Trang đã ngập trong những bài ôn thi học sinh giỏi. Nếu muốn được tuyển vào ngôi trường mong ước, hi vọng duy nhất của Vân Trang là kì thi học sinh giỏi cuối cùng này. Có những ngày tỉnh dậy thấy mình đã ngủ quên trên bàn từ bao giờ, bài hát trong điện thoại cứ phát đi phát lại và mùa Hè rơi rớt dần đâu đó. Những lần đi chung với Giọt Nắng trở nên hiếm hoi, chớp nhoáng sau khi đi học thêm về. Cậu ấy kể rất nhiều chuyện khi mở lại xe chở cô, còn Vân Trang lặng lẽ đón những cơn gió luồn khe khẽ qua tóc rồi thiếp đi trên lưng cậu. Nếu còn thức có lẽ Trang đã kịp nghe về những dự định của cậu, nếu còn thức có lẽ câu chuyên của họ còn tiếp tục như vòng xe đạp cứ xoay đều.

Giọt Nắng gửi cho Vân Trang một cuốn sách, nhắn nhủ, bạn nhất định phải đọc đấy. Trang ầm ừ, vuốt nó cẩn thận, để lên giá sách cao rồi quên bẵng đi. Chúng ta phải thông cảm cho cô bé, vào những tháng ngày như thế thưòng ai cũng đã quá mệt với những cuốn sách tham khảo nọ kia. Đến một ngày tháng Tám khi giúp cô bạn thân tìm tài liệu trong máy tính, Vân Trang phát hiện ra một file chỉ toàn hình của Giọt Nắng. Bên ngoài ghi "Máy bay". Trang lặng lẽ xem từng bức một, những bức ảnh chụp Giọt Nắng từ mọi góc độ vừa thân quen mà cũng xa lạ dần. Từ trực giác của một đứa con gái chơi ma sói luôn luôn thắng, cô đoán được bạn gái kia thích cậu bạn cô thương chẳng phải ít đâu. Mọi chuyện cứ diễn ra bình thường, như thể chẳng có nỗi bất an nào tồn tại cả. Chỉ là đôi khi giữa đêm nghe bài hát nào đó trên đài, Vân Trang thấy trang vở đang viết dở cứ nhòe dần đi.

Truyện Ngắn Gấu Trắng Và Tản Băng Trôi | Trà Sữa Cho Tâm Hồn Số 148 | Trà Sữa Cho Tâm Hồn SỐ Mới Nhất

“Slowly fall a thousand stars
And everything all goes by
Wasting all I loved
Quietly all the dreams are gone away
In a good night
Never ever say goodbye
Always I wonder why
Wasting all the time
Silently we collide
So fast so deep
In a good night”

Nếu trước kia việc học đàn khiến Trang chán ngấy, chỉ dành cho chút thời gian ít ỏi thì giờ cô tập đàn mỗi ngày. Đánh đến khi da ở đầu ngón tay bong tróc rớm máu, đến khi móng tay đều sứt mẻ.

"Thôi dừng lại. Làm việc gì cũng hấp tấp, việc gì cũng nóng vội. Em nhìn xem, đây là kết quả đầu tiên. Không chỉ trong cách chơi đàn đâu, việc gì cũng thế, trước giờ em đã làm việc gì cho ra hồn chưa hả Vân Trang?" Khó Tính nhăn mặt.

Trang cúi gầm mặt xuống, những sợi dây kim loại hằn vào tay đỏ rực nhưng cô chẳng cảm thấy gì.

Khó Tính thở dài, hành hạ mình không phải là tốt đâu. Nhưng cảm giác đau ê ẩm đó khiến cô dễ chịu hơn nhiều.

Trước khi thi học sinh giỏi toàn quốc đúng một ngày, Vân Trang biến mất. Bố mẹ lo lắng tìm ở mọi nơi, liên hệ với mọi mối quan hệ mà họ nghĩ cô có thể ở đó. Quạu Cọ bình tĩnh trấn an họ nhưng cũng lộ rõ sự hốt hoảng khi báo tin đến Khó Tính.

Lúc trước cô từng nói nếu có nơi nào đó có thể tạo cảm hứng sáng tác ra những khúc ca thật tuyệt thì có lẽ là sân thượng của tòa nhà Rainbow, vì nó cao ơi là cao, từ đó tưởng như có thể chạm đến những đám mây. Khó Tính không nghĩ rằng Vân Trang lúc này trốn đi để sáng tác nhạc, nhưng có thể là cô muốn ngắm mây một chút.

Khi Khó Tính tất tả đến nơi thì Vân Trang đang nằm ngẩng một lên trời.
"Trong bộ phim ấy, đoạn kết nam chính bảo khi nữ chính đếm đủ một vạn chiếc máy bay bay qua thì cậu ấy sẽ trở về."

"Em mới đếm được mười hai cái thôi. Có phải cậu ấy sẽ không về nửa không?"

"Cậu ấy không hề nói với em, rằng cậu ấy phải đi rồi. Em cứ thế, lúc nào cũng dễ dàng rút lui. Em thích cậu ấy lắm nhưng còn bạn thân em, em mến bạn ấy nhiều đủ để không có chàng trai nào có thể chen ngang tình bạn của chúng em cả."

"Em từng nói mà, nếu có bất kì thứ gì mà chúng em thích chung, em sẽ nhường một bước."

"Nhưng sao em lại khó chịu đến thế này?" Sau một hồi độc thoại, Vân Trang òa khóc.

Khó Tính chẳng nói gì cả, chỉ khẽ để cô bạn dựa vào vai, vuốt vuốt mái tóc bù xù. Nhìn luộm thuộm vậy thôi nhưng áo anh thơm và dễ chịu đến nỗi cô bạn cứ thế khóc mãi chẳng ngừng.

"Này, em không biết đấy thôi chứ nếu em thích cậu Nắng Nắng gì đó đủ nhiều, sẽ chẳng có cô bạn nào ngăn em lại được. Rồi một ngày em sẽ nhận ra điều đó."

Vân Trang chẳng biết có ngày đó thật hay không, nhưng cô đột nhiên rất đói. Khó Tính dẫn cô đi ăn, và thêm cả một ly siro đá bào.

Rồi Khó Tính bỗng nhiên tuôn ra những câu chuyện kể về những mảnh đất mà anh dừng chân, một vùng biển anh vẫn ngắm mặt trời mọc. Hay một nơi khác cứ đêm đến lại sáng rực ánh đèn phát ra từ cả ngàn chiếc đèn lồng. Có một nơi khi đặt chân tới thì chẳng còn ai quan tâm đến thời gian nữa, và ở đây thứ duy nhất dùng để trang trí là những chiếc đồng hồ. Mỗi cuộc hành trình anh đều đơn độc, nhưng khi trở về lại thấy trái tim no đủ hơn tất cả mớ hành lí khệ nệ. Lúc đầu chúng được vẽ ra trong vô thức để trốn khỏi thế giới, trốn khỏi bất cứ điều gì, nhưng về sau anh bỗng hiểu chẳng thể bỏ quên nơi nào nếu trong tâm trí vẫn thực sự còn quan tâm.

"Anh sẽ không dừng lại hả?"

"Có lẽ, một ngày."

Khó Tính giống như một tảng băng, anh cứ trôi hoài, lênh đênh.

"Này, giá như nỗi buồn của tất cả con người trên thế giới chỉ như ly siro đá bào này, ăn một tẹo là vơi luôn đến đấy, hoặc không thì cứ mặc xác nó khắc tự tan ra".


"Nếu em ăn trong bụng vốn lưu lại nguyên cái lạnh, và nhìn đây," Khó Tính chìa cho Vân Trang xem ly siro tan chảy tự lúc nào của anh "Cứ để không, tan rồi, nước vốn đọng lại đó thôi."

Khó Tính nói tiếp.

"Nghe này, nỗi buồn ấy, em chẳng thể ước nó là thứ này hay biến thành thứ kia, cứ để nó là chính nó. Sẽ không ai có thể nói hết buồn hoàn toàn nhưng đến một ngày, ta lại gửi đến chính nỗi buồn ấy lời cám ơn vì đã để những kì tích đến sau có cơ hội xảy ra".

Mỗi khuya trước khi đi ngủ, khi bài tập tươm tất cả rồi, trong hòm mail của Vân Trang lại hiện ra một bức thư gửi kèm link nhạc. Chúng gần như đều đặn, được thu trực tiếp bàng gui- tar, đôi khi ngắn ngủn có mười mấy giây và vang lên chính xác như thể được cắt ra từ tâm trạng của thời tiết hôm ấy. Chẳng bao giờ đề tên, nhưng người có thể ngẫu hứng đến thế, câu trả lời của Vân Trang chỉ có một. Cô đeo tai nghe, cài đặt giờ, để cho những bản nhạc phát đi phát lại tận khi giấc ngủ kéo đến.

Khó Tính không nói mấy lời dịu dàng an ủi hay đề nghị cô dừng chơi đàn với đầu ngón tay rướm máu. Nhưng phía cuối buổi anh đưa cô một miếng urgo.

Khó Tính không chạm vào những ngón tay lạnh buốt của Vân Trang. Nhưng anh để cô khẽ nắm lấy vạt áo khi sang đường.

Sau cuộc trò chuyện hôm Giọt Nắng đi du Học, Khó Tính lại tĩnh lặng như mặt hồ. Nhưng anh ngồi bên cạnh Vân Trang, để mặc cho sự an yên thong thả rơi cạnh bên.

Đến một ngày khi những bản nhạc gửi qua email bắt đầu trở thành nỗi mong chờ, Khó Tính bỗng dưng biến mất. Tất cả những gì anh để lại là bài tập về nhà, một bản kí hiệu thế bấm và lời nhắc khi hoàn thành xong ca nhạc lẫn đặt lời, anh nhất định sẽ xuất hiện để kiểm tra thành quả.

Chẳng có hợp âm nào cả. Mỗi dòng chia thành sáu cột. Nếu hợp âm đó không sử dụng đến dây nào thì tại vị trí của dây đó kí hiệu một dấu X. Thứ tự ngón tay trái tính từ trên xuống dưới. Vị trí đặt tại ngăn đàn nào kí hiệu ngay bằng một con số dưới cột dây đàn.

Vân Trang, đây là một điều không khả thi tẹo nào.

Hơn thế, kỹ năng chơi đàn của cô lại chỉ ở mức bập bẹ.

Vậy mà ngay cả khi những mẩu lặt vặt khó nghe ấy ráp vào hoàn chỉnh rồi, Khó Tính vẫn chẳng thấy đâu. Khi những nốt chai trên tay của Vân Trang hoàn toàn biến mất, Khó Tính vẫn chưa thấy trở về. Cô sợ nỗi nhớ cúa mình cũng giống như chúng, dần mờ đi vào một ngày nào đó.

Một sáng Chủ Nhật, khi dọn dẹp giá sách bụi bặm, cuốn sách của Giọt Nắng bất chợt rơi xuống. Đã đến lúc thực hiện lời hứa dù có chậm đến đâu.
Truyện Ngắn Gấu Trắng Và Tản Băng Trôi | Trà Sữa Cho Tâm Hồn Số 148 | Trà Sữa Cho Tâm Hồn SỐ Mới Nhất
Cứ cách một vài trang sách lại có đôi chữ được nhấn mạnh bằng bút dạ quang, ghép lại là một lá thư hoàn chỉnh. Rằng có ai đó đã thương ai đó thật nhiều. Rằng chỉ một câu nói thôi sẽ chẳng có chiếc máy bay nào cất cánh đến phương trời khác cả. Lá thư tội nghiệp ấy ngủ yên quá lâu rồi. Lâu đến nỗi cả chủ nhân của nó lẫn chủ nhân mới đều dần thấy ổn thỏa cùng một cuộc sống mới rất khác của mình. Khó Tính nói đúng, nếu có thể gặp lại cô bé dưới cơn mưa rào ngày ấy, Trang sẽ nắm tay cô để xin lỗi, và cảm ơn.

Có những lúc chúng ta bắt buộc phải dứt bỏ thứ ở hiện tại, để hiểu được những điều phía sau tuyệt diệu đến thế nào.

Nhưng lần này, nếu Vân Trang hiện tại rụt rè bỏ qua cơ hội của mình, Vân Trang ngày sau rất có thể sẽ mượn cỗ máy thời gian của Doraemon để đến cốc cho cô nàng một cái. Vì tại đâu đó sâu thẳm trong Trang nhận ra tình cảm ngày một đang lớn lên với Khó Tính, hẳn nhiên không phải là một cơn cảm nắng nhất thời nữa. Dù kết quả thế nào, cô vẫn muốn nói với anh, rằng cô bé chẳng muốn anh cứ mãi như một tảng băng trôi cô độc một mình. Đôi khi chúng ta không chỉ cứ cho đi thật nhiều mà còn phải biết chờ đợi.

Vào đúng Chủ Nhật hôm ấy, nhiều người frong friendlist của Trang đồng loạt chia sẻ một video có màu nền đen xì trên Facebook cá nhân. Trời ơi hệt như một âm mưu bí mật gì đó.

Vân Trang chẳng để ý mãi cho đến khi chúng xuất hiện với tần suất nhiều bất thường. Trong bài đăng gốc, chỉ viết một dòng khó hiểu: "Đây là một bài hát. Hiện tại nó chỉ là bản nhạc, nhưng nếu gặp đúng người tự khắc sẽ biến thành khúc ca."

Giai điệu dịu dàng như một ngày trời trong xanh và gió nhẹ vang lên. Giai điệu này đã trở thành nỗi ám ánh nửa năm nay trong Vân Trang. Từ khi còn khô khốc, khó nghe đến khi trơn tru mượt mà hơn tí xíu. Nó đánh thức sự giận dỗi của cô gái nhỏ lên cực điểm. Vân Trang thút thít tắt máy. Giấc ngủ trượt đến thật nhanh.

Buổi sáng hôm sau, bản nhạc nọ được up lại, từ một tài khoản khác, nhanh chóng phủ sóng khắp Facebook. Giọng hát một cô gái vang lên khe khẽ, hòa quyện tuyệt đối vào giai điệu.
2018-06-15 03:19 · (0)

Online: Guests: 1
Lên trên






» BÌNH LUẬN COMMENT

• TRUNG TÂM HỖ TRỢ
T.T Báo Lỗi - Hỗ Trợ - Góp Ý