Teya Salat
Logo


ĐĂNG KÝ TÊN MIỀN VÀ WEB SITE GIÁ RẺ  


DIỄN ĐÀN THOIGIAN.MOBIE.IN

DOWNLOAD PHẦN MỀM ĐỌC TRUYỆN ONLINE TẠI ĐÂY 


* Admintrator Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được chen chân vào khán phòng L’Espace, để mà theo dõi một trong những suất diễn cuối cùng của Góc phố danh vọng, dù chỉ là suất lót dép ngồi hóng. Ấy thế mà đùng một cái, tấm thẻ nhà báo chẳng biết từ đâu quàng vào cổ tôi. Vậy là đúng 4h chiều ngày 16/8, trong khi các đồng nghiệp cày ải ở văn phòng cho đủ doanh thu thì tôi đã yên vị nơi khán phòng tối của L’Espace, được ngồi ghế hẳn hoi chứ không phải lót dép.

Thú thực, trước khi được công chiếu, tôi chẳng mấy mặn mà với Góc phố danh vọng. Cả phòng chúng tôi đã từng rồng rắn kéo nhau đến xem một trong những buổi diễn tập. Lúc đó tất cả vẫn còn là một mớ hổ lốn chẳng đâu ra đâu, diễn viên chính không thuộc thoại, diễn viên phụ đạp cả lên chân nhau mà nhảy, trong khi đạo diễn say mê chửi bới. Bởi thế nên tôi đã đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác suốt hai tiếng rưỡi diễn ra vở kịch. Một cuộc lột xác ngoạn mục, thật đấy.



Roxanne và Rudolph
Câu chuyện được xây dựng theo công thức tình tay ba rất cổ điển, đem tiền bạc và tình cảm lên bàn cân mà đong đếm. Roxanne Trinh là một cô gái có mơ ước bỏng cháy được trở thành ca sỹ nổi tiếng, nhưng vì tài năng chỉ có hạn, lại nghèo, nên mãi lẹt đẹt ở vị trí ca sỹ phòng trà. Cô bị vướng vào mối tình giữa hai chàng trai có thân phận khác biệt, Rudolph – một con tuần lộc nhờ phép thuật mà được làm người, và Flint – anh chàng thợ xây. Một người có tiền, một người có sự chu đáo. Một người có thể giúp cô sống trong cảnh giàu sang phú quý, một người chăm sóc cô tận tâm từng bữa ăn giấc ngủ.
Xét về tổng quát, Góc phố danh vọng chỉ dừng ở mức trung bình khá. Mô típ cũ, âm nhạc thị trường, nhảy nhót bình thường. Nhưng bản thân tôi đánh giá cao sự sáng tạo trong lời thoại và cách dẫn dắt người xem xuyên suốt câu chuyện.
Rudolph là nhân vật để lại nhiều ấn tượng nhất với tôi. Anh ta chỉ là một con tuần lộc, nhưng vì không chịu sống cảnh nô lệ cho ông già Santa nên đã bỏ trốn. Anh có một ước mơ khác người là trở thành kẻ du côn. Đây là một nhân vật nhiều mâu thuẫn, khi vừa thể hiện sự độc ác (giết một con tuần lộc), nhưng cũng vừa ngây thơ (xưng “tớ - ấy”) và tình cảm (đêm nào cũng viết thư cho bố mẹ, dù họ không biết đọc). Rudolph đại diện cho sự khao khát được vươn lên, được mưu cầu hạnh phúc, nhưng vì bản ngã quá lớn nên đánh mất mình lúc nào chẳng hay.
Chẳng hiểu sao Roxanne cứ khiến tôi nghĩ đến Ngọc Trinh, mặc dù nhân vật này rất thông minh và chẳng cạp tý đất nào trong suốt vở kịch. Roxanne đại diện cho tuýp phụ nữ hiện đại, dám ước mơ, dám phấn đấu. Và cũng giống như các cô gái khác, luôn đau đầu khi phải chọn giữa tình và tiền. Cô không xấu, chỉ tội thực dụng. Thật trớ trêu rằng tuy là nhân vật nữ, nhưng cô gái này còn mạnh mẽ hơn cả 2 nhân vật nam. Đoạn độc thoại của cô trước khi lên nhận giải thưởng có thể nói là đã vạch trần được lối sống đặt vật chất lên trên tất cả của một số người trẻ thời nay.
Khi tôi hỏi bạn có ấn tượng thế nào về nhân vật Flint? Hầu hết các cô gái đều trả lời: “Anh ấy vừa đẹp trai vừa hát hay.” Công nhận là diễn viên đóng vai Flint rất ưa nhìn, và cũng là người duy nhất hát giọng thật trong 3 diễn viên chính. Nhưng bản thân tôi không có ấn tượng gì với nhân vật này, ngoài điệu bộ ngoáy đầu mang phong cách sư tử Alex (Madagascar) . Một chàng trai hiền lành, chu đáo, tận tâm hết mức nhưng cam chịu. Flint đại diện cho lớp người lương thiện, sống ngay thẳng nhưng luôn phải chịu thiệt thòi.

Roxanne và Flint
Ở tuyến nhân vật phụ, ông già Santa nhại lại hình tượng phóng khoáng với những cú lắc hông của Elvis Presley, và 4 nàng chim sẻ lắm điều cũng mang đến nhiều tiếng cười thú vị cho khán giả. Tuy không đóng vai trò gì trong nội dung của vở kịch, nhưng các nhân vật này đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ chọc cười, dẫn truyện và câu giờ trong lúc sân khấu chuyển màn.

Có lẽ do đây đã là suất diễn gần như cuối cùng nên các ca sỹ đều hơi đuối sức. Tuy vậy khán giả vẫn không phải thất vọng với phần âm nhạc. Tôi thích 2 bài The Edge of Glory và Memory Việt hóa. Đặc biệt là bạn nữ hát bài The Edge of Glory đã khiến tôi sởn gai ốc và quên béng mất bản gốc của Lady Gaga. Ngoài ra thì em diễn viên đóng vai bà chủ phòng trà cũng có một giọng hát rất đáng nể. Có thể gọi em ý là Adele Việt Nam được không nhỉ?
Nói chung, Góc phố danh vọng tuy chưa thể hiện được sự vượt trội, nhưng cũng đã làm thỏa mãn khán giả Thủ Đô, nhất là các khán giả trẻ, những người đang đói các chương trình nghệ thuật đích thực. Không phải ngẫu nhiên mà chương trình cháy vé, còn giới truyền thông thì ưu ái nó như một luồng gió mới mát lành thổi qua thung lũng nghệ thuật, vốn từ lâu đã rất bức bí và tẻ nhạt bởi các hoạt động rẻ tiền của một số người lớn thích chém gió. Trong cái góc phố mang tên Danh Vọng đó không chỉ có mỗi danh vọng của Roxanne, ước mơ trở thành du côn của Rudolph hay tình yêu của Flint, mà còn có hy vọng của những bạn trẻ 9x nhiệt huyết đã nhào nặn ra cái góc phố đó, và chúng tôi, những khán giả đã đứng dậy vỗ tay cho đến khi tấm màn của chương trình hoàn toàn khép lại. Hy vọng rằng Góc phố danh vọng sẽ là một que diêm nhỏ nhưng thổi bùng lên một ngọn lửa lớn.








Ngoài lề một chút: Tôi thực sự khâm phục những người làm chương trình, các em ý chỉ ăn bánh mỳ và uống nước lọc thế mà có thể chạy mỗi show một ngày trong suốt ba ngày liền như vậy. (Ngày cuối thêm một show phát sinh vì vé cháy khét quá, chính là suất 4h chiều mà tôi đi xem. Tức là sau suất đó, các em ý chỉ có 1 tiếng giải lao trước khi vào suất cuối cùng)
2018-06-15 03:17 · (0)

Online: Guests: 1
Lên trên






» BÌNH LUẬN COMMENT

• TRUNG TÂM HỖ TRỢ
T.T Báo Lỗi - Hỗ Trợ - Góp Ý